Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

chị Bom yêu quý

Tên: Park Lee Park Bom
Stage Name: Park Bom
DOB: 24.3.1984 (Tuổi quốc tế: 25/ Tuổi Korea: 26)
Specialties: Ca hát, Nhảy, chơi Piano, flute và Cello, nói được Tiếng Hàn Quốc, Tiếng Anh và Tiếng Nhật

Features:
- Big Bang’s 1st Single (We Belong Together) We Belong Together single & MV
- Big Bang’s 3rd Single (Forever With You) Forever With You single & MV
- Samsung Anycall’s Anystar MV with Lee Hyori & Lee Junki
- Lexy’s 3rd Album (Rush) Baby Boy
- Red Roc’s 1st Single (Hello) Track 03
- Kim Ji Eun’s Tell Me Once More MV
- Big Bang’s 2nd Japanese Mini-Album (With U) We Belong Together (English Version)


Đây là một thực tế thú vị về Park Bom: lúc đầu, cô ấy đước đào tạo để trở thành 1 soloist và định sẽ debut vào năm 2007, nhưng Giám đốc điều hành của YG, Yang Hyun Seok quyết định sẽ là tốt nhất nếu để Boom đứng trên sân khấu cùng với CL, MinJi và Sandara. Một số người hâm mộ lưu ý rằng cô ấy trông giống như vai trò của người mẹ của nhóm vì cô ấy nhẹ nhàng và nữ tính nhât.

[img][/img]

[img][/img]


[img][/img]

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

you and i



bài này nghe hay quá chừng

You and I


I lose control because of you babe.
I lose control when you look at me like this.
Theres something in your eyes that is saying tonight.
I'm not a child anymore, life has opened the door
To a new exciting life.


I lose control when I'm close to you babe
I lose control don't look at me like this
there's something in your eyes, is this love at first sight
like a flower that grows, life just wants you to know
all the secrets of life


It's all written down in your lifelines.
It's written down inside your heart.


You and I just have a dream.
To find our love a place, where we can hide away.
You and I were just made.
To love each other now, forever and a day.


I lose control because of you babe.
I lose control when you look at me like this.
Theres something in your eyes that is saying tonight.
I'm so curious for more just like never before.
In my innocent life.


It's all written down in your lifelines.
It's written down inside your heart.


You and I just have a dream.
To find our love a place, where we can hide away.
You and I were just made.
To love each other now, forever and a day.


Time stands still when the days of innocence.
Are falling for the night.
I love you girl I always will.
I swear I'm there for you.
Till the day I die.


Yeah.


You and I just have a dream.
To find our love a place, where we can hide away.
You and I were just made.
To love each other now, forever and a day.



Em và anh 

Anh mất kiểm soát chỉ vì em. 
Anh mất kiểm soát khi em nhìn anh như thế này. 
Có gì đó trong mắt em nói rằng đêm nay. 
Anh không phải là đứa trẻ nữa, cuộc sống đã mở cửa 
Để một cuộc sống thú vị mới. 

Anh mất kiểm soát khi anh đến gần với em babe 
Anh mất kiểm soát không nhìn anh như thế này 
có điều gì đó trong mắt của em, là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên này 
giống như một bông hoa đang nở, cuộc sống chỉ muốn em biết 
tất cả những bí mật của cuộc sống 

Đó là tất cả được viết từ cuộc sống của em. 
Nó được viết từ trái tim của em. 

Em và anh chỉ có một giấc mơ. 
Để tìm thấy tình yêu của chúng anh một nơi, nơi chúng anh có thể giấu đi. 
Em và anh được chỉ cần thực hiện. 
Để yêu thương nhau, bây giờ và mãi mãi. 

Anh mất kiểm soát chỉ vì em. 
Anh mất kiểm soát khi em nhìn anh như thế này. 
Có gì đó trong mắt em nói rằng đêm nay. 
Anh rất tò mò với nhiều giống như bao giờ hết. 
Trong cuộc sống vô tội của anh. 

Đó là tất cả được viết từ cuộc sống của em. 
Nó được viết từ trái tim của em. 

Em và anh chỉ có một giấc mơ. 
Để tìm thấy tình yêu của chúng anh một nơi, nơi chúng anh có thể giấu đi. 
Em và anh được chỉ cần thực hiện. 
Để yêu thương nhau, bây giờ và mãi mãi. 

Thời gian đứng yên khi những ngày của sự vô tội. 
Đang rơi xuống cho ban đêm. 
Anh yêu em và sẽ luôn luôn. 
Anh thề rằng anh là có cho em. 
Cho đến ngày anh chết. 

Yeah. 

Em và anh chỉ có một giấc mơ. 
Để tìm thấy tình yêu của chúng anh một nơi, nơi chúng anh có thể giấu đi. 
Em và anh được chỉ cần thực hiện. 
Để yêu thương nhau, bây giờ và mãi mãi.

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

truyện cười

Cái hẹn với cô gái tên Hân này khiến Tùng trăn trở. Đơn giản vì Tùng luôn nghĩ Vinh là một mẫu người mơ ước của nhiều cô gái. Khi đã yêu ai, Vinh luôn chung thủy hết mực và ra sức chăm lo cho người yêu của mình. Tùng biết rõ điều này, vì Tùng là bạn thân của Vinh. Đã từng thích rất nhiều cô gái, đã từng quen rất nhiều người trong ba tháng rồi chia tay, nhưng Hân là người Vinh xác định tình cảm lâu nhất. Tùng trộm nghĩ: “Hẳn cô gái này có điều gì đó đặc biệt khiến cu cậu không dứt ra được. Có thể đặc biệt về ngoại hình hoặc tính cách, hay đơn giản là…chẳng có gì đặc biệt.”
Red Phoenix là quán trà sữa nằm ở một góc ngã năm sầm uất, điều khác biệt của Red Phoenix so với những nơi khác chính là âm nhạc. Ở đây chẳng bao giờ có những bản nhạc sôi động hay não nề. Tất cả đều là những bài hát bất hủ, những tác phẩm âm nhạc nổi tiếng, những giai điệu không lời… Ngồi ở nơi này, ta có cảm giác như ở một vùng đất xa xôi nào đó của Pháp, Ý, Tây Ban Nha… Âm nhạc đặc biệt và mới lạ, lời bài hát rõ ràng không phải tiếng Anh, nên khó mà tự tìm được…
Hân mặc chiếc váy trắng, mang khăn quàng cổ, ngồi ở một góc quán, tách biệt hẳn với những nhóm người linh hoạt và sôi động…
Rồi Tùng hiểu, vì sao Hân lại là người đầu tiên bên cạnh Vinh lâu nhất…
Nhưng khi hiểu ra rồi thì Tùng chợt quên ngay, bởi đơn giản là, Tùng cảm nhận được, rất rõ, hình như, Hân là người mà hắn đang tìm kiếm bấy lâu… Nhưng Tùng vẫn cố trấn an mình: “Không được, đây là người yêu của bạn thân, mình không thể suy nghĩ linh tinh được…”.
o0o
Sau khi nghe Hân kể toàn bộ sự việc suốt một năm qua, Tùng hơi bất ngờ: “Thật lạ. Trước kia chẳng bao giờ Vinh như thế cả. Tùng không biết nói thế nào cho Ngân hiểu, vì chính Tùng cũng không hiểu. Nhưng nếu Vinh không muốn Hân làm phiền, thì cứ nghe theo xem sao…”
“Vinh bảo, Tùng và Vinh có khá nhiều điểm giống nhau, nhưng khi tiếp xúc, Hân mới thấy, hai người không có điểm chung nào cả…” - Hân cười nhẹ, ấm áp, sự dịu dàng của Hân lan tỏa ra không gian xung quanh khiến Tùng ngây người đi một chút, không nghe rõ lời. So với những cô gái khác, Hân không cao, không rạng ngời, không gợi cảm, không đẹp lộng lẫy, nhưng phong cách thì không lẫn vào ai được, nhẹ nhàng nhưng vẫn có vẻ gì đó cuốn hút, giản đơn nhưng vẫn có vẻ gì đó kiêu sa…
“Nếu Tùng nói, điểm chung là Hân, thì Hân nghĩ sao?” - Tùng suýt buột miệng nói câu này, nhưng rồi kìm lại được. Tùng cho rằng không nên quá vội vã. Biết Hân từ rất lâu, nhưng chỉ qua lời kể của Vinh, chỉ đến hôm nay, Tùng mới gặp được Hân, và cảm giác rung động này, biết đâu chỉ xuất hiện nhất thời…
o0o
Hân quyết định gọi cho Tùng sau khi đắn đo suy nghĩ. Dần dà, Hân cảm thấy Vinh xa cách quá, bí ẩn quá, cộc cằn quá, mỗi thứ đều nhiều hơn một chút nhưng tình cảm thì không nhỉnh lên chút nào. Hân cũng biết rõ, tình cảm Vinh dành cho mình vẫn còn, nhưng chỉ cần hoàn cảnh tác động, là nó cạn veo không còn chút gì sót lại…
“Tùng hả? Hân nè. Hôm nay dọn dẹp mệt phờ. Hân dọn xong phòng học rồi. À, hôm nay Vinh bảo sẽ rời Hà Nội. Chắc tầm hai ngày nữa Vinh sang nhà Hân. Sao? Ồ vui nhỉ, thế Tùng giải quyết thế nào?”
“Alô Hân nghe? Ừ, hôm nay đưa ông Táo. Thế lát nữa Tùng qua đón Hân nhé! Lễ tất niên với lớp ấy mà. Vinh gọi điện bảo không đi vì phải chở mẹ mua vài thứ lặt vặt. Không có gì buồn cả, có Tùng đi cùng mà…”
“Tùng phải không? Nghe nói đường hoa Nguyễn Huệ sắp hoàn thành rồi, đẹp lắm. Vinh kêu Tùng dẫn Hân đi vì ngày mai Vinh phải dọn dẹp nhà cửa. Vinh bảo đúng 30 Vinh sẽ đi với Hân. À Tùng nè, nhớ mang theo bịch kẹo dâu nhé, bịch kẹo hôm bữa Vinh và Hân mua ở siêu thị đó!”
“Tùng ơi, qua nhà Hân chơi đi. Mẹ Hân vừa nấu chè, ngon lắm. Dọn nhà xong hết cả rồi. À, có Vinh nữa, qua ăn chung luôn nha…”
“Hai ngày rồi không nhận được điện thoại của Tùng, Hân lo lắng lắm. Sao, ba Tùng đã khỏe hẳn chưa? Tuyệt quá, vậy là Tết năm nay khỏi phải lo nữa nhé! Lát nữa đi ăn kem với Hân đi, rồi sang nhà Hân cho xem nồi bánh chưng. Năm nay mẹ Hân nấu bánh chưng, thú vị cực kì. Vinh không biết Hân đi với Tùng, nếu biết, Vinh cũng an tâm mà, lo gì.”
Những cuộc điện thoại như thế xuất hiện dày đặc dần, cho đến khi Hân nhận ra, hình như, nó không còn tình cảm với Vinh nữa…
Hơn một năm chịu đựng đã kết thúc… Hơn một năm yêu trong nước mắt đã tan biến. Bỗng dưng cảm giác nhung nhớ và sự rung động được hồi sinh, khi Hân đi bên Tùng… Lâu rồi Hân không còn cảm giác này… Dù cho dạo này Vinh đã quan tâm đến nó hơn, nhường nhịn nó hơn, không còn cộc cằn nữa, nhưng chuyện đó hết quan trọng mất rồi…
Hân cảm thấy có lỗi với Vinh, có lỗi với chính mình. Hân đã không còn trân trọng khoảng thời gian ba năm bên Vinh, có lẽ vì nó đã có tình cảm với Tùng. Hân không dám nói với Tùng điều mà nó nghĩ, vì Tùng là bạn thân Vinh…
Nghĩ suy vài ngày, Hân đã đi đến một quyết định, dù cho quyết định này có hơi vội vàng…
Hân sẽ nói, trước giao thừa.