Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

Anh chờ đợi lời tỏ bày từ trái tim

Những ngày không gặp em tôi nhớ em da diết. Nỗi nhớ cứ lớn dần, lớn dần cho đến một ngày tôi nhận ra trái tim mình đã bị em ngự trị. Như bao người con gái khác, tôi muốn dành cho em cái quyền được nói 3 từ thiêng liêng ấy nên tôi ngồi yên và đợi. Nhưng em đã không làm như thế. Tôi chờ, chờ trong vô vọng.
Nhiều người bảo tôi: “Cậu kiêu quá!”. Thì đành vậy, tôi im lặng không phản đối. Nhưng chẳng phải người ta vẫn bảo phải thành thật với tình yêu là gì? Vậy sao tôi phải khuất phục trước những người mà tôi chỉ coi là em, là bạn, là chị? Cứ thế, tuổi sinh viên tươi đẹp trôi qua, ra trường tôi vẫn như chiếc giày chân trái chưa tìm được chiếc giày chân phải để thành đôi.
Rồi điều gì đến cũng đã đến. Tôi gặp em tại một Gallery nơi tôi làm việc. Cao, gầy cộng thêm khuôn mặt không đẹp tí nào của em đã chẳng gây cho tôi một chút cảm tình. Nhưng em thật tốt (điều này phải thật lâu sau những ngày làm việc cùng em tôi mới miễn cưỡng công nhận). Em tỏ ra quan tâm đến tôi trong tất cả mọi thứ, tuy nhiên tôi lại bất cần. Em có nhã ý đưa tôi về, tôi từ chối. Cứ thế, tôi thờ ơ trước tất cả những tình cảm chân thành của em. Rồi tôi chuyển chỗ làm, em khóc…
Ngày đầu tiên ở chỗ làm mới, bước chân ra cổng thấy em đã đứng đó tự bao giờ. Ngồi sau lưng em, tôi thấy lòng vui vui, kiêu hãnh… Và rồi bẵng đi cả tháng em không đến cũng không gọi điện. “Em đi đâu thế nhỉ?”, tôi tự hỏi. Nhớ em quá tôi quay số. Nghe tiếng em từ đầu dây bên kia vọng lại: “Anh nhớ em à?”. Tôi vội đáp: “Còn lâu"...
Thời gian lại yên bình trôi đi cho đến khi tôi bị đuổi việc. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn tràn trên khuôn mặt tôi. Nghe tiếng tôi nức nở trong điện thoại em đã bỏ cả công việc chạy đi tìm. Lúc ấy tôi đã mong có em biết nhường nào chỉ để được gục đầu vào vai em khóc cho thỏa. Thế mà khi em đến mắt tôi lại ráo hoảnh. “Anh không sao đâu”, tôi vội đáp khi em hỏi. Em đi rồi, còn một mình, tôi lại khóc.
Những ngày không gặp em tôi nhớ em da diết. Nỗi nhớ cứ lớn dần, lớn dần cho đến một ngày tôi nhận ra trái tim mình đã bị em ngự trị. Như bao người con gái khác, tôi muốn dành cho em cái quyền được nói 3 từ thiêng liêng ấy nên tôi ngồi yên và đợi. Nhưng em đã không làm như thế. Tôi đã chờ, chờ trong vô vọng. Valentine em không đến. Ngày từng ngày lại trôi đi vô nghĩa. Trái tim nhỏ bé, vô tư của tôi giờ đã mang một vết thương. Ngày đi làm, tối về vùi đầu vào trong chăn, tôi khóc. Bạn bè bảo: “Quên hắn đi”. Tôi gật…
Chuông báo tin nhắn vang lên. Tôi mở máy. Sender: 098876... Mắt tôi nhòa lệ. Một lần nữa trái tim tôi lại thổn thức. Em viết: “Anh khỏe không? Em đã rất yêu anh. Đó là sự thật. Và em biết anh không yêu em thật lòng... Em biết anh ghét em. Nhưng em cũng ghét bản thân em như chính anh ghét em vậy. Em đã không dám đấu trem vì người mình thương…”. Nước mắt lại từ từ lăn xuống má, xuống cổ tôi. Cứ thế, tôi ngồi cho đến sáng rồi đi làm với đôi mắt sưng mọng.
Bây giờ ngày ngày tôi vẫn đi làm. Em cũng thế, tôi biết. Tôi cũng biết em chỉ đang ở ngay bên kia bờ Hồ thôi, còn tôi ở bên này. Rất gần mà rất xa. Giữa phố phường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét